ĐỨC PHẬT VÀ 45 NĂM HOẰNG PHÁP ĐỘ SINH TẬP VI – TỲ KHƯU CHÁNH MINH

Đức Phật Và 45 Năm Hoằng Pháp Độ Sinh

Tập VI

Tỳ Khưu Chánh Minh

Lời nói đầu.
Vầng trăng rụng giữa muôn trùng tinh tú.
Rung chuyển tinh cầu, buốt lạnh triệu vì sao.
Thời gian dừng, không gian lắng đọng.
Tiển người đi hòa nhập với tiêu dao.
Những quán trọ thế gian, thôi vẫy tay chào.
Cuộc đùa cợt tử sinh, sinh tử, thôi đến thời chấm dứt.
Đức Xá lợi phất viên tịch.

Lão bà Rūpasārī tuổi ngoài trăm, chưa uống cạn mật ngọt niềm vui thì trái sầu đã đắng đôi môi, bà oặn mình ngã quỵ dưới chân người con trai thân yêu, thân già nua run rẩy như gỏ nhịp theo tiếng khóc than muốn xé nát trời cao: “Không còn dịp cúng dường vật thực đến Ngài, không còn dịp dâng y vàng đến Ngài, không còn cơ hội sắp đặt chỗ cư ngụ cho Ngài”. Không còn nữa, không còn gì nữa thật rồi, lá vàng còn trên cây sao lá xanh kia lại lìa nhành?.

Ô! định luật sinh tử có chừa riêng ai, sự chia ly luôn gắn bó với pháp hành. Mỗi chúng sinh đều phải ra đi như định luật sẵn dành, vô thường là đấy, khổ ải là đây. Ngôn ngữ Chư Phật vốn súc tích và vi diệu thâm sâu, nhưng Đức Thế Tôn có đến 500 kệ ngôn tán thán công hạnh Đức Xálợiphất, đủ thấy hạnh lành vô biên, đủ thấy sự nghiệp“hoằng pháp độ sinh” của Đức Xálợiphất rộng lớn đến dường nào. Người đi rồi, vâng người đã đi rồi. Nhưng chân dung vẫn còn đây, âm từ giải thoát vẫn còn vang vọng suốt hơn hai ngàn 500 năm trôi chảy và vẫn còn ngân xa, xa mãi đến tận cuối trời Giáo pháp.

Đức Thế Tôn đã cảm thán khi hội chúng vắng bóng hai vị Thượng thủ: “Hội chúng hôm nay dường như trống vắng, phương hướng nào có Xálợiphất, Mụckiềnliên. Giờ đây phương hướng ấy không còn trông thấy Xálợiphất, Mụckiềnliên”.
Bấy nhiêu thôi, đủ nói lên sự trang trọng, tin yêu của Đức Thế Tôn dành cho vị hai đệ tử tối thắng của mình.

Suốt 44 năm vì đời để sống, vì an lạc của chúng sinh mà Ngài phải hứng nhận bao nỗi thăng trầm, chịu đựng những lời nguyền rủa của kẻ ngu nhân.

Tấm thân ngủ uẩn đâu quản hành trình diệu vợi gian nan, nào màng tuyết giăng sương phủ, mặc cho nắng bụi mưa rừng, mặc cho gió cuồng mưa lũ, mặc cho sấm thét mưa gào.

Kia rừng vắng, nọ hang sâu, đây chốn phồn hoa, đây vùng biên trấn, nào đâu thiếu vắng dấu chân Ngài. Tạm ẩn mình hồi sức rồi lại lên đường nối nhịp độ sinh, chân khảy điệp khúc hoằng dương, tay gieo rắc suối nguồn giải thoát, môi hồng tươi thắm khai mở giòng sữa ngọt ngào Chánh pháp.

Suốt 44 năm vô số cánh hoa Thánh đạo rực nở qua kim ngôn của Ngài, Ngài giúp cho người tê liệt đi đứng vững vàng, người câm biết nói, người điếc biết nghe, người mù thấy được ánh sáng, người nghèo trở thành bậc đại phú với Thánh sản diệu kỳ …

Ngôn ngữ vốn hữu hạn, làm sao nói hết, làm sao nói hết niềm kính yêu vô hạn này. Xin được thắp nén tâm hương thành kính dâng đến Đức Ngài Xálợiphất.

Tỳkhưu Chánh Minh cẩn bút

Đức-Phật-và-45-Năm-Hoằng-Độ-Sinh-6