Kinh Nghiệm Thiền Quán – Vô Ngã: Niềm Vui Sướng Và Sự Vắng Lặng
Kinh Nghiệm Thiền Quán
Vô ngã: Niềm vui sướng và sự vắng lặng
Sự vui sướng có thể mang nhiều ý nghĩa khác nhau, và có thể do nhiều nguyên nhân khác nhau. Trong hành trình tu tập, cảm giác vui sướng thường tràn ngập tâm ta những khi cảm thấy thanh tịnh, linh động và ngời sáng. Mặc dù những cảm giác ấy có thể vô cùng tuyệt vời, nhưng vì chúng do duyên hợp nên cuối cùng rồi cũng sẽ qua đi.
Có một sự vui sướng khác nữa, chính là hoa trái của tuệ giác về vô ngã, về nhìn thấy được vô thường, thấy được tính chất không thực thể của mọi vật. Nơi đây không còn có sự bám víu, sự chấp trước và sợ hãi. Trong kinh nghiệm này, ta trở thành một với tiến trình khai mở của sự sống. Cái một ấy vô cùng tinh tế, vì nó cũng là cái một của sự trở về thể nhập với con số không. Nhà thơ Lý Bạch đã diễn tả được việc ấy đẹp vô cùng trong bài thơ Ngồi một mình ở núi Kính Đình:
Chúng điểu cao phi tận.
Cô vân độc khứ nhàn.
Tương khan lưỡng bất yếm,
Chỉ hữu Kính Đình sơn.
Bầy chim cao bay mất,
Thơ thẩn một áng mây.
Ta ngồi đây với núi,
Chỉ còn Kính Đình sơn.
Ta và núi hốt nhiên trở thành một!